Đối với Giêsu, tôi và bạn đều là viên ngọc quý. Nhưng nó sẽ sáng bóng và có giá trị chỉ khi ta biết mài giũa bằng đời sống cầu nguyện và gắn kết với Chúa. Tìm lại giá trị của mình là một cuộc hành trình dài đòi buộc ta phải cất bước và dấn thân. Ở khởi đầu mỗi hành trình, ta là kẻ đi tìm với biết bao nhiêu cạm bẫy giăng mắc. Cách thức khôn khéo để có thể trải qua là ta biết để cho Chúa làm chủ và chi phối cuộc đời mình. Tìm về nguồn cội của chính nơi ta thuộc về là một trải nghiệm dám đi đến và ở cùng, là sự bứt phá và bước ra khỏi vùng an toàn của thực tại (nếu không muốn nói là “vùng tối” của bản thân) mà nhãn quan của ta bấy lâu nay đã đóng khung để cho cuộc đời mình rời xa Chúa. Về với cội nguồn Giêsu ta được dạy cách yêu, cách sống, cách phục vụ, cách hy sinh và trao ban. Một tình yêu cuồng say điên dại, bất chấp, một mối tình muôn thuở không phai, một trải nghiệm yêu đến quên mình. Ta gọi đó là tình yêu đẹp “dám hy sinh tính mạng vì người mình yêu”.
Trở về với Giêsu, ta được trở về với lòng mình, thoát khỏi những xô bồ của đời sống thực tại, thoát khỏi những nỗi giằng co trong tâm hồn bởi lỗi tội, quá khứ. Trở về với Giêsu, ta được ôm vào lòng, được gỡ bỏ những mệt nhọc mà trao ách êm ái, được nâng niu trên đầu gối, được bồng ẵm bên hông. Hơn thế, ta được cảm một tình yêu rất riêng tư, cá vị – chỉ mình ta với Ngài và được sống chậm lại mà thân thưa hai tiếng “Abba- Lạy Cha”.
Một tuần Linh Thao trôi qua là một tuần chính bản thân tôi được “sống thật” với lòng mình để rồi dám yêu thật, dám hy sinh thật và trao ban thật. Chẳng còn mệt mỏi, chẳng còn bận tâm để diễn cho thật đạt với những mặt nạ tôi đeo mỗi ngày. Chẳng còn gượng ép để sống với những mác nhãn tôi bị gắn lên, chẳng còn những nỗi lo cơm áo gạo tiền, chẳng còn những ganh đua tranh chấp, chẳng còn những nỗi oán hờn, những lời than trách, v.v.. chẳng còn gì và sẽ chẳng là gì. Bởi khi đó chỉ còn tôi với Giêsu, khi đó tôi được là chính tôi. Dừng lại một chút giữa những chặng đường, lặng lại một chút trong những ồn ào để tôi và bạn kịp nhìn lại mình và lắng nghe tiếng nói của Giêsu. Để hỏi Giêsu về lối sống của mình, hỏi Giêsu về khoảng cách giữa ta và Ngài. Thiết nghĩ đó là một điều kiện cần cho đời sống hôm nay. Đã bao lâu rồi tôi quên dừng lại để cảm ơn Chúa vì suốt hành trình lao mình về phía trước tôi vẫn an toàn vì luôn có Chúa bên tôi? Đã bao lâu rồi tôi chưa tân trang đời mình bằng ân sủng và lòng thương xót của Chúa? Bao lâu rồi tôi mang danh Kitô hữu nhưng chẳng thực có Chúa trong mình? Ôi! Một “sự hiện diện vắng bóng” đến quặn lòng. Đến và ở lại với Giêsu có thể nói là một cuộc đánh đổi khá lớn cho bạn và tôi hôm nay, nhưng hãy thử đi vì tôi tin rằng bạn và tôi sẽ nhận lại gấp trăm gấp ngàn lần những gì bạn và tôi mong muốn.
Cầu nguyện là nguồn sống của người Kitô hữu, là tiếng nói của linh hồn, là sự than khóc của lương tri. Khi cầu nguyện là khi ta bắt đầu sẵn sàng đi vào một cuộc tình đẹp với Giêsu. Đừng bận tâm điều gì, vì Chúa luôn trao ban cơ hội mới, cánh cửa mới luôn rộng mở để đón chờ ta quay về sống trong tình yêu thương xót của Ngài. Lẽ đó, dù tôi không thể bơi nhưng tôi có thể sống thật tốt, thật lâu trong đại dương Lòng Thương Xót của Chúa. “Hãy đặt lại nền tảng của cuộc đời mình trong Giêsu, đặt Giêsu là điểm đầu và điểm cuối, là cội rễ và chóp đỉnh cuộc đời mình. Khi đó, chúng ta sẽ được bao bọc bởi Giêsu và khi đó chúng ta không nằm ngoài tình yêu của Giêsu”.