XEM THEO KHÓA LINH THAO

CẢM NGHIỆM LINH THAO Viết cảm nghiệm

  • Bùi Như Quỳnh 22-07-2025
  • 7 ngày thinh lặng và rời xa điện thoại….

    Hôm nay, khi lật giở từng trang nhật ký viết trong những ngày linh thao, một thôi thúc mãnh liệt trong lòng khiến mình đặt bút viết..

    Mình ngại và hầu như hiếm khi viết trên social, bởi mình sợ – sợ viết không hay, sợ những dòng chữ vụng về của một người tự nhận "dốt Văn" sẽ chẳng thể diễn tả hết những gì mình cảm nhận.

    Kể từ sau những ngày tốt nghiệp và đi làm, mình luôn đặt 1 mục tiêu hàng năm: Đi Linh Thao. Lần này, mình không chọn “Linh thao Giới trẻ” mà là “Con đường trái tim - Mạng Lưới Cầu Nguyện của Đức Giáo Hoàng”. Và điểm đến – Đà Lạt, nơi mình mơ ước từ những ngày đầu đại học – cuối cùng cũng trở thành hiện thực.

    Đà Lạt đón mình bằng cái se lạnh dịu dàng, không khí trong lành. Tu viện Đồi Mai Anh, nơi mình dừng chân, được các sơ chăm chút tỉ mỉ: những khóm hoa tươi thắm, những cây hồng trĩu quả mà mình thích thú nhặt về chỉ để ngắm, hay khu sân sạch sẽ không một mẩu rác. Tất cả như một món quà, một lời mời gọi nhẹ nhàng để mình bước vào hành trình tìm lại chính mình.

    Cuộc sống của mình vốn vội vã, đến mức mình phải tự học cách vươn ra, nơi nước mắt được coi là điều vô dụng nhất, nơi im lặng được coi là cách tốt nhất đối mặt với khó khăn, nơi niềm tin mong manh hơn cả… Có những tổn thương, mình từng nghĩ mình quá ổn và mạnh mẽ để vượt qua nhưng khi thinh lặng, mình nhận ra chúng vẫn âm ỉ, như những vết rách cần được chữa lành. Mình bước vào Linh Thao với một tâm hồn nặng trĩu, đầy tổn thương và lạc lối.

    Mình tự hỏi: “Tại sao mình theo đạo Công giáo hay tại sao giữa những điều mở ngoài kia, mình vẫn quyết tâm giữ vững những giá trị mà bố mẹ đã dạy?”. Những câu hỏi ấy đầy nghi hoặc, làm lung lay niềm tin mình đã gìn giữ suốt bao năm, mình đã hiểu: “Tương quan của mình với Thiên Chúa sắp đứt rồi”. 

    Chính trong khoảnh khắc ấy, mình nhận ra rằng những nghi hoặc không phải là dấu chấm hết, mà là lời mời gọi để đào sâu hơn vào hành trình đức tin. Mình quyết định tham gia Linh Thao, không phải để tìm câu trả lời ngay tức khắc, mà để lắng nghe tiếng nói thẳm sâu trong tâm hồn, nơi Thiên Chúa vẫn đang hiện diện, dù mình tưởng chừng đã lạc lối.

    Linh Thao là những ngày thinh lặng tuyệt đối – không một lời nói, dù là khi ăn, rửa bát hay làm việc cá nhân. Sự thinh lặng bên ngoài mở ra cánh cửa cho sự tĩnh lặng bên trong, nơi mình đối diện với chính mình, không né tránh, không trốn chạy.

    Linh Thao là những giờ lấy điểm từ các Cha, Thầy, Sơ. Mình nhớ mãi bài chia sẻ của cha Tín trong chủ đề “Sa mạc đời tôi” thẳng thắn, không hoa mỹ, như một gáo nước lạnh đánh thức tâm hồn: “Các con cứ xin Chúa giúp khi khó khăn, nhưng khi làm việc, sao không hỏi ý Ngài?” Câu nói ấy khiến mình lặng người, nhận ra mình đã quen chạy theo ý mình, chạy theo “TÔI CÓ” hơn là “TÔI LÀ”  mà quên mất sự hiện diện của Chúa. Cha dạy mình “định tâm” – ngắt kết nối với những ồn ào, để bình tâm nhìn lại và cầu nguyện cùng Ngài. 

    Linh Thao còn là những giờ cầu nguyện một mình – chỉ mình và Chúa. Mình đọc Tin Mừng, thứ mà trước đây, sau những ngày làm việc mệt nhoài, mình nghe như một nghĩa vụ khô khan. Nhưng giờ đây, bản văn Thánh Kinh không thay đổi nhưng lời Chúa sống động lạ thường. Mình không ngờ có ngày mình ngồi hơn một tiếng, đắm mình trong cầu nguyện, cảm nhận sự hiện diện của Ngài rõ ràng đến thế.

    Linh Thao là những lần gặp gỡ người đồng hành. Sơ đồng hành đã giúp mình rất nhiều, không theo cách ép buộc phải tha thứ. Sơ lắng nghe, dịu dàng dẫn dắt mình qua liệu pháp “empty chair (ghế trống)”, nơi mình đối thoại trực tiếp với người đó. Từng câu hỏi của sơ giúp mình đào sâu tận gốc rễ nỗi đau, nhận ra sự kiêu ngạo của chính mình, và từ đó, học cách tha thứ – không phải cho người khác, mà cho chính tâm hồn mình được nhẹ nhàng.

    Linh Thao là những lần chia sẻ thiêng liêng theo nhóm, nơi những trái tim xa lạ dần trở nên gần gũi, gắn bó qua từng câu chuyện. Ở đó, có những giọt nước mắt lặng lẽ rơi khi ai đó bộc bạch nỗi đau sâu kín, có những tiếng cười giòn tan khi nghe những mẩu chuyện giản dị, đời thường. Qua những lần chia sẻ ấy, mình nhận ra rằng mỗi người đều mang một thập giá riêng, nặng nề theo cách của họ. Linh Thao không chỉ giúp mình nhìn thấy thập giá của mình, mà còn dạy mình cách nâng đỡ thập giá của người khác, để cùng nhau bước đi trong ánh sáng của tình yêu và hy vọng.

    Linh Thao còn là những giờ xưng tội đầy xúc động. Mình chứng kiến những anh chị lớn tuổi, thành đạt, khóc như trẻ thơ – không phải vì xấu hổ, mà vì niềm hạnh phúc và bình an khi được giải tội. Riêng mình, lần xưng tội ấy thật bình thản, không vội vàng, không chạy theo “KPI”. Mình ngồi lại, đối diện với Cha, lắng nghe lời ngài hướng dẫn, và cảm nhận một sự chữa lành sâu sắc.

    Mình viết những lá thư – cho Thiên Chúa, cho chính mình, và cho những ước mơ còn dang dở. Những dòng chữ ấy như ngọn đèn soi sáng, nhắc mình mỗi khi lạc lối hay sa vào cám dỗ, rằng mình đang đi trên con đường mà Chúa đã vạch sẵn.

    Đối diện với chính mình chưa bao giờ dễ, nhất là trong thời đại mà những giá trị bị đánh tráo, và Hội Thánh bị chỉ trích vì chưa đủ “mở”. Linh Thao dạy mình “định tâm” và “phân định” – những kỹ năng quý giá để giữ vững niềm tin giữa dòng đời hối hả. Mình nhận ra cốt lõi của một người Công giáo là mối tương quan với Chúa qua cầu nguyện, và điều đó càng trở nên thách thức khi quay về với cuộc sống thường nhật.

    Nhưng Linh Thao không chỉ là những bài học, mà còn là những con người. Là em Thư, cô bé luôn đòi hôn “chị gái Bắc gia trưởng đanh đá” này, khiến mình bật cười. Là chị Thư, mang căn bệnh Lupus nhưng luôn mạnh mẽ và hiền từ, như một ánh sáng dịu dàng. Là chị hiếm muộn bốn năm, vui vẻ chụp ảnh cùng hai em nhỏ để “xin vía” sinh đôi. Những con người ấy, với những câu chuyện của họ, đã làm hành trình của mình thêm ý nghĩa.

    Mình đã giới thiệu Linh Thao cho bất kỳ ai mình yêu quý. Ai cũng hỏi: “Sao bỏ được công việc bận rộn để đi?” Nhưng mình chỉ muốn nói: Hãy thử, hãy dành bảy ngày cho chính mình. Vì nếu bạn không yêu lấy tâm hồn mình, thì ai sẽ làm điều đó thay bạn?