CẢM NGHIỆM LINH THAO Viết cảm nghiệm

  • Nguyễn Ngọc Giám 12-07-2022
  • Năm 2022, linh thao đã trở lại sau hai năm dịch covid hoành hành. Con háo hức sắp xếp ngay một chuyến linh thao – đi ngay kẻo lỡ, ai biết được sẽ có điều gì xảy ra cản bước mình, thế nên phải tranh thủ đi liền mới được.

    Ngày khởi hành, con tưởng chừng mình không thể đến tham dự kỳ linh thao này được, vì lúc đó đã là 3 giờ chiều, mà con vẫn chưa nhận được thông tin công việc của tuần. Nhưng rồi Chúa đã ban cho con điều con khao khát, đến phút cuối, mọi việc đều được sắp xếp ổn thoả để con có thể an tâm lên đường. Thật lạ lùng làm sao, khi xe vừa mới khởi hành, lòng con đã rộn ràng vui sướng. Con cứ nghĩ như là mình đã bắt đầu linh thao ngay từ giờ phút ấy vậy.

    Thế rồi tuần linh thao cũng bắt đầu với những “nghi thức” đầu tiên: gửi điện thoại, vị hướng dẫn dặn dò thao viên giữ thinh lặng, gợi ý bài cầu nguyện số 1, ngủ sớm để cầu nguyện sáng, v.v..

    Khi bước vào kỳ linh thao, con đã mang theo nhiều ước muốn (dù biết là không nên như thế, phải để Chúa Thánh Thần tự do hoạt động), con cũng biết là không được phép cậy vào kinh nghiệm của mình,.. Nhưng dù có chuẩn bị kỹ lưỡng như thế về mặt lý trí, con cũng gặp khủng hoảng trong ba ngày đầu, vì những giờ cầu nguyện đã “không được” như mong muốn của mình. Lúc đó, con không thấy Chúa, Chúa đi đâu mất rồi? Con quên mất Chúa mới là nhân vật chính, con chỉ cộng tác và mở lòng ra đón nhận thôi. Vì mong muốn “xoay” Chúa theo ý mình, gặp Chúa theo kiểu của mình, cầu nguyện theo kinh nghiệm của mình, mà con rất vật vã ở ngày thứ ba. Nhờ ơn Chúa, vị đồng hành giúp con nhận ra nhiều điều con đã quên, và dạy con nhiều điều mới. Nhưng quan trọng hơn hết là: con nên cố gắng quảng đại, còn mọi việc cứ để Chúa lo. Chắc có lẽ Chúa thương, nên sang đến ngày thứ tư, nhất là trong giờ canh thức buổi tối, khi chiêm ngắm thánh giá, con đã cảm nghiệm được Chúa. Nhờ một giờ đó, mọi ưu tư phiền muộn của con trong suốt mấy ngày vừa qua tan biến hết.

    Chúa của con ơi, con đã hiểu rồi, con biết rồi, con biết Chúa thương con nhiều như thế nào. Tình yêu đó thật là đặc biệt và lạ lùng làm sao, con không thể diễn tả được bằng lời. Con chỉ biết là nó thật mạnh mẽ, nhưng cũng rất êm ái. Đó là một ơn ban chỉ có thể dùng trái tim để cảm nếm chứ không một lí lẽ nào có thể diễn tả được. Con đã hiểu Ngài yêu con, nên con yêu Ngài, và con muốn theo sát Ngài hơn. Chúa ơi, nhờ Chúa, con đã đạt được ơn xin của đề tài rồi.

    Những tưởng buổi tối bình an của hôm trước sẽ làm con yên tâm ngày hôm sau, nhưng không, khi buổi sáng ngày thứ năm đến, nỗi lo sợ của con đã chính thức trở thành hiện thực. Nếu như ở những ngày trước, con chỉ cảm thấy tiếc vì thời gian trôi quá nhanh, thì ở ngày cuối cùng của đợt linh thao, thời gian đã đến hồi kết thúc. Cả ngày hôm đó, con bồn chồn không yên. Lại nghe tin có người vì công việc phải về sớm, con lại càng sợ hãi hơn nữa. Thời gian trôi qua thật nhanh làm sao, chớp mắt là đã hết giờ cơm trưa. Giờ ngủ trưa, con nằm mơ thấy kỳ tĩnh tâm đã kết thúc và cửa nhà dòng đóng lại – thật là một giấc mơ đáng sợ. Chúa ơi, con sợ lắm, con không muốn rời khỏi đây chút nào, mặc dù không có cách nào khác có thể thay đổi được điều này. Rồi thêm một chút là đã đến giờ hồi tâm của buổi tối. Lúc đó, con tiếc kinh khủng. Con chưa muốn về. Con vẫn muốn ở lại bên Ngài. Nghe thì có vẻ đạo đức sốt sắng nhưng không bình tâm. Vả lại, không ai dọn đến ở lại chỗ trạm dừng chân cả. Người ta phải tiếp tục lên đường và về nhà. Hãy xin ơn Chúa để linh thao được hòa quyện vào cuộc sống, để những ngày sống giữa đời cũng là linh thao, cũng là giữ thinh lặng để tìm Chúa, là cầm giữ ngũ quan và trí tưởng tượng, là chìm sâu trong suy tư và phản tỉnh.

    Cũng là ở ngày cuối cùng, sau bài cầu nguyện cuối cùng, con đã không còn lo lắng sợ hãi và muốn bỏ chạy nữa. Con đã bình an và can đảm hơn. Chính con cũng không hiểu vì sao lại như thế nữa. Con chỉ biết rằng đó chính là Chúa, Chúa đã tác động trên con. Chúa đã thổi bay hết những nỗi lo lắng sợ hãi trong lòng con. Con không thể dùng lý trí để thuyết phục mình rằng Chúa rất yêu con được. Con chỉ có thể xin Chúa ban cho điều đó mà thôi. Và nhờ Chúa, con đã bình an, con đã dám trở về (dù nếu không dám thì con cũng phải về). Con nghĩ đến bao nhiêu việc đang chờ đợi mà lòng hân hoan, con mong đem Chúa đến cho mọi người. Chúa thật tuyệt. Ngài là nhất. Có Chúa là con dám chấp hết mọi thứ. 

    Chúa ơi, không biết ngày mai, ngày mốt, tháng sau, năm tới, thậm chí là 10 phút nữa con có bớt yêu Chúa không, con có phản bội Ngài không? Vì tình yêu của con thật là lôi thôi theo một kiểu gì đó lạ lùng lắm. Thì hiện giờ, khi con viết ra những dòng ngày, vào lúc 16g44 ngày 12 tháng 7 năm 2022, tức là đã kết thúc linh thao được khoảng hơn 2 tuần, con vẫn tha thiết yêu và xin được yêu Ngài dài lâu. Chúa ơi, con không dám tin tưởng chính mình, nhưng con tin Chúa. Xin Chúa giữ gìn con gần Ngài. Con rất khắc khoải, những khao khát được gần Chúa, cảm giác trống vắng và thiếu thốn đó, chỉ có Ngài mới có thể lấp đầy mà thôi. Cảm ơn Chúa rất nhiều, vì đã yêu con và cho con được yêu Ngài.

     

    Đaminh Nguyễn Ngọc Giám

    Linh thao giới trẻ tại Vũng Tàu, 2022